Ẩm thực vùng quê Việt Nam mộc mạc, giản dị nhưng mang trong mình một sức hút kỳ lạ, chạm đến những cung bậc cảm xúc sâu lắng nhất trong lòng mỗi người con đất Việt.
Từ Bắc tới Nam, mỗi vùng miền đều có những món ăn đặc trưng riêng, mang đậm dấu ấn văn hóa, lịch sử và phong tục tập quán của địa phương. Bắc bộ với hương vị thanh tao, nhẹ nhàng trong từng món ăn như bún riêu cua, bánh cuốn Thanh Trì, xôi xéo… Miền Trung đầy nắng gió lại mang đến vị cay nồng, đậm đà khó quên của mì Quảng, bún bò Huế, bánh xèo… Trong khi, miền Nam quyến rũ thực khách bởi sự phóng khoáng, ngọt ngào trong từng món ăn như bánh khọt, hủ tiếu Nam Vang, cơm tấm…
Dù ở đâu, ẩm thực vùng quê Việt Nam vẫn luôn toát lên vẻ đẹp dung dị, gần gũi. Những nguyên liệu giản đơn, quen thuộc như rau muống đồng nội, cá lóc đồng thắm thịt, canh chua me đất… qua bàn tay khéo léo, tinh tế của người nội trợ đã trở thành những món ăn ngon miệng, đậm đà hương vị quê hương.
Bữa cơm gia đình với niêu đất nung, chén sành, bát sứ đơn sơ, mộc mạc bên bếp lửa bập bùng, quây quần bên nhau là hình ảnh đẹp về tình cảm gia đình, là nét văn hóa ẩm thực đặc trưng của người Việt. Không chỉ đơn thuần là bữa ăn, đó còn là dịp để mọi người sum vầy, gắn kết tình cảm sau một ngày dài lao động vất vả.
Thấu hiểu được nét đẹp mộc mạc, dung dị ấy, nhà hàng Rice Field (Rice Field – Homecooked Vietnamese Cuisine, tọa lạc tại 75-77 Hồ Tùng Mậu, phường Bến Nghé, quận 1, TPHCM) đã tái hiện một cách chân thực và tinh tế bức tranh ẩm thực vùng quê Việt Nam. Không gian quán được bài trí theo phong cách nhà xưa với mái ngói đỏ tươi, tường gạch thô mộc, bàn ghế gỗ mộc mạc.
Thực đơn của Rice Field là tập hợp những món ăn dân dã, quen thuộc được chế biến từ những nguyên liệu tươi ngon, mang đến cho thực khách hương vị quê hương khó quên. Chính sự tinh tế trong cách bài trí không gian, sự tỉ mỉ trong khâu chọn lọc nguyên liệu và chế biến món ăn đã giúp Rice Field hai năm liền (2023 và 2024) được Michelin Guide bình chọn là nhà hàng đáng để trải nghiệm.
Bước chân vào Rice Field, hay bất kỳ một quán ăn vùng quê nào khác, ta như lạc vào thế giới của những ngày xưa cũ. Căn nhà ba gian hai chái, mái ngói đỏ tươi phủ màu thời gian, tường gạch loang lổ dấu ấn mưa nắng. Bên hiên, giàn bầu, giàn bí trĩu quả, tỏa bóng mát rượi. Bàn ghế gỗ mộc mạc, thô sơ được kê dọc theo chiều dài căn nhà, trên đó là những chiếc mẹt tre đan lát tỉ mỉ, lót lá chuối xanh mướt, đựng những món ăn dân dã.
Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn dầu, đèn lồng treo lơ lửng hắt lên những bức tường gạch đã cũ, tạo nên một không gian ấm áp, gần gũi. Trên tường, những bức tranh Đông Hồ với gam màu rực rỡ, mộc mạc vẽ nên những cảnh sinh hoạt đời thường, những tích truyện dân gian quen thuộc, như đưa ta về với tuổi thơ êm đềm.
Góc nhà, chiếc tủ chè gỗ nâu bóng loáng, được chạm trổ tinh xảo, lưu giữ những bộ ấm chén bằng đất nung, gốm sứ giản dị, mộc mạc. Hương trà sen thoang thoảng, quyện với mùi thơm của rơm rạ, của khói bếp len lỏi từ gian bếp, tạo nên một mùi hương đặc trưng, khó quên.
Tất cả như hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian ẩm thực vùng quê Việt Nam dung dị mà thân thương, gần gũi, khó quên. Nơi ấy, con người ta được trở về với những giá trị truyền thống tốt đẹp, được sống chậm lại, tận hưởng từng khoảnh khắc bình yên, thư thái bên cạnh gia đình, bạn bè.
Ngày nay, cuộc sống hiện đại với nhịp sống hối hả khiến con người dần lãng quên đi những giá trị truyền thống. Tuy nhiên, ẩm thực vùng quê Việt Nam vẫn luôn giữ được vị trí quan trọng trong lòng mỗi người. Sự giản dị, mộc mạc của nó như một lời nhắc nhở về cội nguồn, về những giá trị văn hóa tốt đẹp của dân tộc.
Sự trân trọng và gìn giữ nét đẹp của ẩm thực vùng quê không chỉ là trách nhiệm của mỗi cá nhân mà còn là nhiệm vụ của toàn xã hội. Việc đưa những món ăn dân dã vào thực đơn của các nhà hàng, khách sạn, cũng như sự ra đời của những nhà hàng như Rice Field là cách góp phần quảng bá văn hóa ẩm thực Việt Nam đến với bạn bè quốc tế.