Những phóng viên ảnh trẻ máu lửa của ‘làng báo’ Việt

Sau 5 năm học nghề và trưởng thành, đến năm 2021, Thành Đạt chuyển về làm việc tại báo Nhân Dân điện tử. 

Nhờ phạm vi hoạt động rộng đồng thời được tòa soạn tạo điều kiện không gò bó về lĩnh vực, Đạt tác nghiệp ở tất cả các thể loại từ chính trị, văn hoá, xã hội, kinh tế, thể thao…. 

“Ôm” nhiều mảng, thời gian đầu anh cho biết khá vất vả nhưng sau này biết cách phân phối sức lực và chắt lọc đề tài hơn. 

Đạt cho rằng sau gần 10 năm làm nghề anh nhận thấy vai trò của phóng viên ảnh đã thay đổi nhiều. Trước kia 1 người cầm máy chỉ cần làm tròn vai những gì được toà soạn giao, nhưng ngày nay phải đa di năng hơn, làm được nhiều thể loại, thậm chí cần phải làm được cả nội dung và quay video. 

“Với sự thay đổi của báo chí hiện đại, báo chí đa nền tảng tôi nghĩ phóng viên ảnh cần hoàn thiện mình hơn nữa để không bị tụt lại với xu hướng hiện nay”, anh tâm sự.

Ngoài ra, theo Đạt, phóng viên ảnh cũng cần có đức tính kiên nhẫn bền bỉ để kiên trì đeo bám đề tài, sự việc đến cùng. Chỉ có như vậy 1 phóng sự ảnh mới lột tả được hết vấn đề, câu chuyện.

“Phóng viên ảnh cần có con mắt sắc bén, nhạy cảm với chủ đề. Cần có cái nhìn lắng đọng và tập trung hơn so với người bình thường, không phải cứ thấy gì là chụp đấy. Tôi luôn hình dung ra trước hình ảnh trong đầu để chộp luôn, còn nó có xảy ra hay không lại là câu chuyện của thực tế”, Đạt cười lớn.

“Giữ một cái đầu lạnh, gặp cảnh bi thương cần nén lại cảm xúc rất đỗi con người để vững tay bấm máy. Nhiệm vụ của phóng viên ảnh là ghi chép sử bằng hình ảnh. Điều đó đồng nghĩa tôi không thể bỏ máy xuống lau nước mắt khi chụp 1 sự việc bi thương”, anh nói thêm.

Đạt nói vậy là do anh đã nhiều lần tác nghiệp tại hiện trường sau các sự cố kinh hoàng ở cả trong nước và quốc tế.

Kỷ niệm tác nghiệp đáng nhớ nhất trong đời phóng viên của Đạt là lần “hành quân” sang Thổ Nhĩ Kỳ đưa tin về công tác cứu hộ cứu nạn của QĐND Việt Nam tại nước bạn sau trận động đất lịch sử tháng 2/2023. 

Đây là chuyến tác nghiệp vượt ra ngoài sức tưởng tượng cũng như tính toán của anh trước khi đến mảnh đất này. Anh và đồng nghiệp phải học cách sinh tồn và tác nghiệp trong điều kiện không điện, nước. Khi đó tất cả phương tiện chỉ là 1 túp lều dã chiến của bộ đội ta để lại. 

Anh kể: “Kinh nghiệm rút ra sau chuyến đi đáng nhớ này thật sự quá nhiều. Phải sinh tồn, đảm bảo an toàn cho chính mình trước rồi mới nghĩ đến chuyện tác nghiệp. Dưới cái lạnh âm độ khi đêm về của Thổ Nhĩ Kỳ, phóng viên phải vác củi về chặt nhóm lửa để sưởi ấm, để đun nước, nấu ăn mỗi ngày”.

Ngoài ra bài học khi tác nghiệp ở nước ngoài là phóng viên phải tìm hiểu thật kỹ về văn hóa tập tục của người dân bản xứ. Có như vậy mới thích nghi và giao tiếp, phỏng vấn, khai thác thông tin, thậm chí hòa vào cuộc sống của họ được. 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *